TÔI và TÔI
Tâm tư lạc xuống vực sâu
Dấu hài in lại niềm đau bước đời
Tôi ngồi lặng lẽ nhìn tôi
Cái tôi hiu hắt lạc loài trần gian
Hồn du theo chiếc lá vàng
Bỏ quên tóc bạc hoang mang trên đầu
Xòe đôi tay vớt bể dâu
Cái tôi hoang mạc gục đầu vào tôi
Vần thơ đứt gãy làm đôi
Nửa thành phế tích nửa rơi dặm ngàn
Bóng ma thổi gió thời gian
Tôi và tôi thấy
cùng tan một lần./.
QUÁN VẮNG
Quán phơi tóc rối nhện giăng
Gió luồn song cửa lặng thầm ru nôi
Ru ngày trên ngõ mồ côi
Mây che áo bạc nắng rơi giọt sầu
Cà-phê lỗi nhịp chảy mau
Ghế bàn chơ chỏng cúi đầu ngủ mơ
Còn ta ngồi với bài thơ
Uống nhầm giọt đắng thẩn thờ vần gieo
Thời gian lay bóng ai xiêu
Lạc vào đáy cốc nghe chiều trong trưa
Chợ người nhộn nhịp ngoài kia
Chợ đời xây quán ngồi chia màu đời
Ngãi Giao, 7/2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét